Vietnamese transcription of Q&A with Mayoral Candidate Michelle Wu

Ha Ta, Editor

BẢN DỊCH TÓM TẮT

Không có thời gian để xem hết video? Bên dưới là phần tóm tắt nội dung buổi phỏng vấn với Michelle Wu.

Về phong trào “Black Lives Matter” và bình đẳng chủng tộc

“Mục tiêu của chúng tôi là giải quyết khoảng cách giàu nghèo từ mọi góc độ, trước tiên là xây dựng những trường học tuyệt vời để đảm bảo rằng mọi trẻ em trong thành phố của chúng ta đều được tiếp cận với nền giáo dục tuyệt vời trong thành phố có nguồn tài nguyên to lớn và đảm bảo rằng quá trình phát triển của chúng ta là công bằng và có trách nhiệm, và tất cả mọi người đều chia sẻ sự thịnh vượng của thành phố chúng ta,” bà Wu, ủy viên hội đồng thành phố Boston chia sẻ. “Chúng tôi biết rằng Boston đã phát triển rất nhiều trong bảy hoặc tám năm qua, nhưng những khoảng cách này ngày càng lớn hơn.

Về cuộc khủng hoảng tại “Methadone Mile” 

Wu nói, “Tôi nghĩ chúng ta cần phải chấp nhận vai trò của mình với tư cách là nơi cung cấp dịch vụ cho khu vực và đề ra những thứ mà chúng ta có thể làm ngay lập tức, chứ không chỉ chờ đợi giấc mơ về một cây cầu [cầu Long Island] được xây dựng mà tôi không thực sự tin rằng nó sẽ có thể thay đổi đáng kể tình hình ngày nay. Có rất nhiều dịch vụ từ chính quyền thành phố đã được đưa vào để giải quyết hậu quả những gì đang xảy ra như là việc dọn dep kim tiêm trên đường phố. Những công nhân lao động “Public Works” của chúng ta làm việc cực kỳ chăm chỉ để đến giải quyết ngay sau khi có vấn đề được báo cáo đến 311. Cơ quan thực thi pháp luật cũng đã phản ứng nhưng tôi nghĩ nên vấn đề này cần phản ứng về sức khỏe cộng đồng hơn. Nhưng cơ bản là chúng ta cần phải xử lý cuộc khủng hoảng sức khỏe cộng đồng và khủng hoảng nhà ở này.”

Con đường dẫn đến nhà ở giá có cả phải chăng

Wu muốn các nhà phát triển bất động sản của thành phố phải chịu trách nhiệm về cam kết của họ trong việc cung cấp nhà ở giá cả phải chăng, vì nhiều người không thực hiện sau khi có giấy phép. Cô ấy cũng đề xuất một “phí nhà trống” cho những người mua nhà mà không để ở.

“Chúng tôi sẽ yêu cầu bạn chi trả các nguồn lực từ bạn để bù đắp những tác động của việc bạn quyết định không có cộng đồng ở đó mà không có người thực sự sống ở đó. Những nguồn lực đó cần phải được sử dụng để xây dựng nhiều nhà ở giá cả phải chăng hơn. Và việc nói rằng chúng ta sẽ xây dựng và tăng nguồn cung nhà ở giá rẻ như thế nào là không đủ. Chúng ta cũng nên nói về việc ổn định cho những người đang sống trong thành phố như thế nào.”

Về các dịch vụ MBTA

“… khi lượng hành khách giảm quá nhiều, MBTA sẽ không thể bù lỗ chi phí vận hành thông qua việc thu tiền vé. Đây là thời điểm để thực sự suy nghĩ lại mọi thứ. Chúng ta đã từng chứng kiến  trong ​​đại dịch, phương tiện giao thông công cộng là lợi ích cho công cộng. Và vì vậy chúng tôi cần bắt đầu trợ cấp cho nó.” Wu nói.

Về vấn đề trị an

“Tôi đã đặt một đề xuất với Ủy viên Hội đồng Lydia Edwards và Ủy viên Hội đồng Julia Mejia sẽ chuyển hướng các cuộc gọi phản ứng khủng hoảng 911 khỏi cơ quan cảnh sát sàn một lực lượng an toàn cộng đồng không vũ trang. Họ sẽ được đào tạo và trong một lực lượng chuyên nghiệp hoàn toàn, nhưng được đào tạo trong tư vấn sức khỏe tâm thần, tư vấn sử dụng chất kích thích. Họ cũng có thể giải quyết các điểm dừng giao thông và các tình huống khác mà ngay bây giờ chúng tôi đang yêu cầu cảnh sát xuất hiện, nhưng nó không thuộc phạm vi chuyên môn của [cảnh sát]; nó không hiệu quả hoặc không hiệu quả và đôi khi dẫn đến những kết quả tàn khốc và chúng ta đã thấy điều đó ngay tại Boston. ”

Michelle Wu là ai, và tại sao cô ấy lại tranh cử thị trưởng bây giờ?

Wu chia sẻ rằng cô bắt đầu chiến dịch của mình sớm để đảm bảo việc xây dựng cộng đồng được thực hiện đích thực và hiệu quả, để Boston có thể là một thành phố được xây dựng bởi người dân.

“…  Khi lớn lên. Tôi là người chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tranh cử. Tôi là con gái của những người nhập cư … là một bà mẹ của hai cậu con trai, tôi thực sự cảm thấy cấp bách phải đảm bảo rằng chúng ta sẽ để lại thành phố tốt nhất có thể cho con cháu và cho tất cả bạn bè cùng trang lứa và thế hệ của các bé cũng như thế hệ sau,” Wu nói.

BẢN DỊCH ĐẦY ĐỦ

Lex Weaver: Xin chào tất cả mọi người! Tên tôi là Lex Weaver. Tôi là phóng viên cho The Scope: Boston, một trang web tin tức kỹ thuật số kể những câu chuyện về công lý, hy vọng và sự kiên cường trong Khu vực Greater Boston. Chúng tôi hành nghề báo chí như một hoạt động phục vụ, làm việc để kết nối cộng đồng và đời sống công dân và khuếch đại tiếng nói vốn thường bị các phương tiện truyền thống bỏ qua hoặc mô tả sai. Hôm nay, chúng ta sẽ phỏng vấn ủy viên hội đồng thành phố và ứng cử viên thị trưởng Boston, Michelle Wu, người vừa tuyên bố tranh cử vào tuần trước. Xin chúc mừng bạn, Michelle!

Tôi muốn bắt đầu với video đầu tiên cho chiến dịch của bạn. Trong video đó, bạn đã thực hiện bằng ba ngôn ngữ khác nhau. Bạn đã đưa ra lập trường bằng cách nói “Black Lives Matter.” Trong môi trường mà chúng ta đang sống ngày nay và rất nhiều cuộc trò chuyện đang diễn ra, rất nhiều người đến từ các cộng đồng Da đen cảm thấy rằng các chính trị gia thường cố làm thoả mãn cộng đồng Da đen bằng cách nói “Black Lives Matter” để đảm bảo họ được bầu, sau đó cộng đồng Da đen thường bị lãng quên hoặc bị coi thường.

Lex Weaver: Câu hỏi đầu tiên của tôi dành cho bạn ngày hôm nay là, nếu được bầu vào chức vụ, kế hoạch của bạn về công bằng chủng tộc cho cư dân Da đen ở Boston sẽ là như thế nào?

Michelle Wu: Trước tiên, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã phỏng vấn tôi. Đó là một tuần hơi quay cuồng và tôi rất vui mừng có được một chút thời gian chỉ để kết nối với tất cả các bạn và tôn vinh công việc tuyệt vời mà tất cả các bạn đã làm, kể những câu chuyện và kết nối mọi người trong cộng đồng của bạn với Boston. Tôi hoàn toàn đồng ý rằng trong thời điểm này của hoạt động dân tộc lịch sử, phong trào dân quyền thời hiện đại của chúng ta, bạn thực sự phải thúc đẩy xem điều gì sẽ xảy ra sau khi những lời được nói ra, rằng mọi người đều biết phải nói gì, xuất hiện ở đâu hoặc tham gia của các cuộc biểu tình, nhưng sau đó hành động thực sự diễn ra sau đó là gì? Công lý về chủng tộc là trọng tâm trong chiến dịch của chúng tôi và lý do tại sao tôi lại nhậm chức và lý do tôi tìm cách trở thành thị trưởng thành phố là Boston nên là một thành phố cho tất cả mọi người.

Chúng ta có các nguồn lực, chúng ta có những ý tưởng. Chúng ta chỉ cần sự lãnh đạo cấp bách và táo bạo để nâng cao cộng đồng của chúng ta. Và một trong những cộng đồng mà về mặt lịch sử, có hệ thống, thông qua chính sách, đã bị bỏ lại phía sau và tước đi cơ hội xây dựng sự giàu có theo thế hệ, tìm kiếm an ninh và truyền lại sự ổn định đó là cộng đồng Da đen. Từ việc chuyển hướng đến các chính sách kinh tế đến chính cấu trúc của chính quyền thành phố ngày nay, chúng ta tiếp tục thấy sự chênh lệch ngày càng tăng ở Boston. Giá trị ròng trung bình của một gia đình Da đen ở Boston là $8 so với khoảng $ 250.000 cho một gia đình da trắng. Tuổi thọ của họ cách xa 30 năm, chỉ sau một vài trạm dừng xe buýt giữa Back Bay và Roxbury. Và vì vậy, mục tiêu của chúng tôi là tấn công khoảng cách giàu nghèo giữa các chủng tộc từ mọi góc độ, xây dựng những trường học tuyệt vời để đảm bảo rằng mọi trẻ em trong thành phố của chúng ta đều được tiếp cận với nền giáo dục tuyệt vời trong thành phố có nguồn tài nguyên to lớn và đảm bảo rằng quá trình phát triển của chúng tôi là công bằng và có trách nhiệm, và rằng mọi người đều chia sẻ sự thịnh vượng của thành phố chúng ta. Chúng tôi biết rằng Boston đã phát triển rất nhiều trong bảy hoặc tám năm qua, nhưng những khoảng cách này ngày càng lớn hơn.

Về nhà ở và quyền sở hữu nhà, chúng ta nên đảm bảo rằng chúng ta đang giải quyết vấn đề này và cân nhắc khả năng chi trả với mọi quyết định phát triển. Và sức khỏe cộng đồng và hệ thống an toàn công cộng của chúng ta mà chúng ta thường nghĩ đến như hai mục riêng biệt. Ngay bây giờ, chúng ta đang không đặt các nguồn lực của mình ở nơi có ý nghĩa. Chúng ta cần chuyển nguồn lực của mình sang khía cạnh sức khỏe cộng đồng và coi đó như một hệ sinh thái. Trong tương lai tôi cũng sẽ tiếp tục thúc đẩy một việc mà tôi đã và đang làm, đó là thực sự xem xét nguồn lực của thành phố đang đi đến đâu khi nói đến các doanh nghiệp thuộc sở hữu của người da đen và các doanh nghiệp thuộc sở hữu của cư dân Boston. Tôi tự hào là nhà tài trợ chính cho một sắc lệnh mà tôi đã hợp tác với Ayanna Pressley vào năm 2017, yêu cầu báo cáo cho những công trình để chúng tôi biết từng đô la hợp đồng của thành phố sẽ đi đến đâu. Từ đó chúng tôi biết được rằng tính đến năm 2018, $664 triệu đã được chi, hoàn toàn là chi tiêu tùy ý của thành phố, cho các hợp đồng hàng hóa và dịch vụ. Trong đó, 0,65% số hợp đồng đó đến với các doanh nghiệp do người da màu làm chủ, và chỉ dưới 1% doanh nghiệp do phụ nữ làm chủ và chỉ khoảng 1% doanh nghiệp do người dân Boston làm chủ. Đó là điều mà chúng ta đang làm. Chúng ta cần đặt ra những mục tiêu và đảm bảo rằng chúng ta có thể thực hiện mọi bước có thể, chúng ta đang tập trung nguồn lực để thu hẹp khoảng cách giàu nghèo giữa các chủng tộc.

Lex Weaver: Vậy nếu được bầu vào chức vụ, đây sẽ là một trong những động thái ​​đầu tiên của bạn, và nếu không, động thái ​​đầu tiên của bạn sẽ là gì?

Michelle Wu: Vâng, tôi nghĩ việc đó đã và đang diễn ra. Tôi đã thúc đẩy kế hoạch ​​đó và chắc chắn kế hoạch ​​đó sẽ tiếp tục. Tôi nghĩ nói chung, có rất nhiều chính sách mà chúng ta cần giải quyết và rất nhiều thay đổi mà chúng ta cần khi đề cập đến tầm nhìn cho thành phố của chúng ta và chúng ta đang hướng tới đâu. Nhưng, cốt lõi của tất cả những điều đó là ai đang hưởng lợi từ thành công ở thành phố của chúng ta, tiếng nói của ai được lắng nghe, ai đang chia sẻ quyền lực?

Khoảng một tháng rưỡi trước, chúng tôi đã phát hành một kế hoạch Green New Deal và Just Recovery cho Boston thực sự tập trung vào công lý khí hậu, công bằng chủng tộc, công bằng kinh tế và một phần quan trọng trong đó là cam kết thực hiện những gì chúng tôi đang kêu gọi một cuộc kiểm toán công lý. Nếu chúng ta đang nghĩ về sự chênh lệch cấu trúc và phân biệt chủng tộc về cấu trúc, chúng ta phải bắt đầu với cấu trúc của chính quyền thành phố. Và vì vậy, chúng ta cần phải xem xét từ trên xuống dưới, những cách chúng ta tiêu tiền, đưa ra quyết định, trao quyền hoặc hạ quyền cho các thành viên trong cộng đồng, và làm thế nào để đảm bảo rằng chúng ta đưa ra một khuôn khổ công lý cho thành phố. Đó sẽ là tầm nhìn về cách chúng tôi đưa ra mọi quyết định chính sách khác trong tương lai.

Lex Weaver: Bạn có kế hoạch làm gì với các vấn đề xảy ra ở ‘Methadone Mile’ và nhu cầu về sự an toàn cho những người có thu nhập thấp hơn, cũng như hỗ trợ cho những người bị lạm dụng chất kích thích? “South End – Roxbury Community Partnerships” đã liên hệ với chúng tôi và họ cũng nói rằng họ đã liên hệ với chiến dịch của bạn một vài lần và mặc dù họ nghĩ rằng bạn có những ý tưởng tuyệt vời, họ đang tìm kiếm những ví dụ rõ ràng hơn về kế hoạch của bạn để giải quyết vấn đề này.

Michelle Wu: Vâng, và tôi rất biết ơn họ vì đã thu hút sự chú ý đến vấn đề này và buồn vì những vấn đề đã xảy ra với các thành viên cộng đồng. Họ cảm thấy như họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng và làm gián đoạn giao thông vào mỗi tối thứ Năm để chỉ một số chú ý và sự giúp đỡ. Đây là một ví dụ cho thấy thành phố đã thực sự thất bại trong việc đưa ra tầm nhìn và hành động. Chúng ta tập trung nhiều dịch vụ cho việc sử dụng và phục hồi chất kích thích trong một cơ sở vật chất trong bán kính một dặm phục vụ toàn bộ khu vực New England. Và tôi nghĩ rằng một số điều chúng tôi đã nghe được từ một số quan chức dân cử và các nhà lãnh đạo khác để trả lời, là ‘Chúng tôi đang làm việc để xây dựng Cầu Long Island’ hoặc ‘Hãy đảm bảo rằng các thành phố khác đang chăm sóc người dân của họ để họ ‘không đến đây.’

Tôi nghĩ chúng ta cần phải chấp nhận vai trò của mình với tư cách là nơi cung cấp dịch vụ cho khu vực và đề ra những thứ mà chúng ta có thể làm ngay lập tức, chứ không chỉ chờ đợi giấc mơ về một cây cầu [cầu Long Island] được xây dựng mà tôi không thực sự tin rằng nó sẽ có thể thay đổi đáng kể tình hình ngày nay. Có rất nhiều dịch vụ từ chính quyền thành phố đã được đưa vào để giải quyết hậu quả những gì đang xảy ra như là việc dọn dep kim tiêm trên đường phố. Những công nhân lao động “Public Works” của chúng ta làm việc cực kỳ chăm chỉ để đến giải quyết ngay sau khi có vấn đề được báo cáo đến 311. Cơ quan thực thi pháp luật cũng đã phản ứng nhưng tôi nghĩ nên vấn đề này cần phản ứng về sức khỏe cộng đồng hơn. Nhưng cơ bản là chúng ta cần phải xử lý cuộc khủng hoảng sức khỏe cộng đồng và khủng hoảng nhà ở này.

Và cho đến khi chúng tôi có thể tìm ra cách để mở rộng khả năng tiếp cận điều trị phục hồi và sử dụng chất kích thích trên toàn thành phố và tiểu bang, chúng ta sẽ luôn gặp vấn đề với những người dân không cảm thấy an toàn, mà cả những bệnh nhân đang tìm kiếm dịch vụ ở đó, cũng không cảm thấy an toàn. Vì vậy, có một số rào cản để mở rộng điều trị hỗ trợ cai thuốc. Đó là một vấn đề liên bang và do đó, nó có nghĩa là có rất nhiều chi phí để mở rộng nó. Tuy nhiên, chỉ với một chút hỗ trợ, từ chính phủ tiểu bang hoặc liên bang, chúng tôi có thể hỗ trợ các trung tâm y tế cộng đồng địa phương ở các khu vực lân cận khác nhau, thông qua quy trình quản lý đó để được chấp thuận cho các dịch vụ cho bệnh nhân tại các trung tâm y tế đó. Chúng tôi có thể cân bằng để những người cần dịch vụ có quyền truy cập ở tất cả các nơi khác nhau thay vì tập trung ở một địa điểm và điều đó sẽ hỗ trợ vấn đề.

Vấn đề cơ bản là mọi người cần nhà ở, đúng không. Ngay cả khi bạn đang được điều trị, ngay cả khi bạn đang nhận được hỗ trợ cho chấn thương và những trợ giúp khác mà bạn cần, nếu bạn vẫn không thể có một nơi để về nhà ổn định sau đó cố gắng tìm việc làm và hỗ trợ gia đình của bạn, nó trở lại một tình trạng cảm giác rất tuyệt vọng; đó là những gì làm nền tảng cho toàn bộ cuộc khủng hoảng thuốc phiện.

Chúng tôi cần nhiều nhà ở được hỗ trợ ở ngưỡng giá thấp hơn và nó không nhất thiết phải ở cùng một vị trí, nó có thể nằm rải rác nhưng cũng cần phải ở nhiều địa điểm khác các khu vực xung quanh thành phố và không chỉ tập trung trong khu vực một dặm.

Lex Weaver: Làm thế nào để bạn có kế hoạch thực hiện tất cả những điều này. Làm thế nào để bạn đảm bảo rằng nó xảy ra?

Michelle Wu: Việc hợp tác với các trung tâm y tế cộng đồng có thể xảy ra bất cứ lúc nào và thúc đẩy để đảm bảo rằng họ nhận được các nguồn lực cần thiết. Đầu tiên chúng ta cần hiểu điều trị mở rộng sẽ như thế nào tại địa điểm đó. Sau đó chúng ta cần có một số hỗ trợ kỹ thuật để vượt qua quá trình cấp phép. Và lý tưởng nhất, việc nhận được sự hỗ trợ, cho dù đó là từ một cấp chính quyền khác hay một nguồn lực bên ngoài, đó là tất cả những gì mà ban lãnh đạo thành phố có thể thúc đẩy.

Về mặt nhà ở, đó là một cuộc trò chuyện lớn về cách chúng ta có được nhà ở ở mức khả năng chi trả mà người dân thực sự có thể mua được. Tuy nhiên, điểm mấu chốt là chúng ta hiện không có một kế hoạch cho thành phố của mình mà đáp ứng được nhu cầu ở các cộng đồng khác nhau. Mã phân vùng của chúng tôi có từ năm 1965 và chúng ta chưa thực hiện cập nhật toàn diện trên toàn thành phố. Và điều đó có nghĩa là khi mọi sự phát triển riêng lẻ được thương lượng, sẽ có rất nhiều trường hợp ngoại lệ xảy ra và nó không được kết nối với một kế hoạch tổng thể về nơi chúng ta muốn từng sự phát triển chính đi đến đâu. Tôi cũng đã đề xuất trong kế hoạch Green New Deal and Just Recovery, một lớp phủ xanh với giá cả phải chăng sẽ đảm bảo rằng chúng ta có khả năng chống chịu với khí hậu và khả năng chi trả sâu rộng ở một số khu vực nhất định thông qua phân vùng.

Lex Weaver: Bạn có kế hoạch gì để chống lại chi phí thuê và sinh hoạt cao trong thành phố và đó có phải là ưu tiên cho nền tảng của bạn hơn là phương tiện đi lại công cộng?

Michelle Wu: Công bằng về nhà ở là nền tảng của mọi thứ khác. Đó là vấn đề số một xuất hiện khi bạn nói chuyện với cư dân. Mới sáng nay, chúng tôi đã ra một ngã tư ở Grove Hall, chỉ nói ‘xin chào’ với những người đi làm vào buổi sáng, và những đoạn hội thoại mà tôi có thể chỉ xoay quanh ‘Làm cách nào để chúng ta ngăn chặn sự dịch chuyển đang xảy ra trong cộng đồng? Thứ nhất là chúng ta cần nhiều đơn vị nhà ở mà mọi người thực sự có thể mua được và chúng ta phải tìm nguồn lực để xây dựng căn nhà giá rẻ đó. Chúng ta đang yêu cầu các cam kết từ các nhà phát triển, những người được cho là phải trả một số tiền nhất định vào quỹ và được cho là hoàn thành một dự án nhà ở giá rẻ; khi chúng không được kiểm tra, đã có một số trường hợp được đưa ra ánh sáng mà điều đó đã không xảy ra và những lời hứa được đưa ra khi giấy phép được xây dựng và tòa nhà sang trọng mới sẽ mọc lên và sau đó là nhà ở bình dân lẽ ra đi cùng với nó đã không xảy ra. Vì vậy, thậm chí chỉ cần đảm bảo rằng chúng tôi đang tuân thủ và yêu cầu mọi người chịu trách nhiệm với các cam kết về nhà ở giá rẻ là một bước cơ bản.

Và sau đó là chúng ta nên tìm kiếm những nguồn hỗ trợ khác. Có một đề xuất về việc thu phí đối với các đơn vị nhà ở trống, có những thành phố khác đã trải qua tình trạng này khi rất nhiều đơn vị nhà ở, thường là các đơn vị nhà ở cao cấp, được xây dựng và người dân dồn tài chính vào đó. Không ai sống ở đó cả, đó là một thị trường tự do, mọi người có thể chọn làm bất cứ điều gì họ muốn với các đơn vị nhà ở, khi bạn có đủ khả năng chi trả cho hoàn cảnh đó. Nhưng sau đó, chúng tôi sẽ yêu cầu bạn chi trả các nguồn lực để bù đắp những tác động của quyết định không có cộng đồng ở đó và không có người thực sự sống ở đó. Những nguồn lực đó cần phải được sử dụng để xây dựng nhiều nhà ở giá cả phải chăng hơn. Và việc nói rằng chúng ta sẽ xây dựng và tăng nguồn cung nhà ở giá rẻ như thế nào là không đủ. Chúng ta cũng phải bàn về làm thế nào để ổn định những người đang sống trong thành phố ngày nay? Vì vậy, việc ổn định giá thuê và đảm bảo rằng tiểu bang đang cho phép các thành phố theo đuổi điều đó thực sự quan trọng và hỗ trợ cư dân của chúng ta, những người đã xây dựng cộng đồng của chúng ta, nhưng đang cảm thấy áp lực rất lớn trong khi chúng ta chờ đợi nguồn cung và nhà ở giá rẻ mới và lớp phủ xanh giá cả phải chăng để có nhiều tác động hơn.

Và sau đó, điều khác mà tôi sẽ đề cập về nhà ở, đặc biệt là bây giờ trong dịch COVID, là chúng ta đang thấy sự cải tổ này. Đó là một thời điểm thích hợp để làm nên những thiết lập lại lớn theo nhiều cách. Và một trong những cách quan trọng là cách chúng ta nghĩ trước đây về việc sử dụng các tòa nhà có thể sẽ mãi mãi thay đổi. Vì vậy, có thể có một số tòa nhà văn phòng lớn ở trung tâm thành phố, nơi các công ty sẽ không bao giờ quay trở lại tất cả mọi người làm việc đông đúc cạnh nhau hoặc không gian làm việc chung. Có thể có rất nhiều căng thẳng kinh tế từ những loại quyết định được đưa ra thực sự có thể tạo ra lớp lót bạc hoặc một loại cơ hội, nếu bạn muốn, suy nghĩ lại về cách chúng ta có thêm nhà ở, thì ngoài những thay đổi này, điều đó nhất thiết phải xảy ra.

Lex Weaver: Bạn đã ủng hộ cho việc dịch vụ MBTA trở nên miễn phí. Nhìn vào các vấn đề kinh tế do coronavirus gây ra, bạn có còn ủng hộ mạnh mẽ về việc phương tiện công cộng miễn phí không?

Michelle Wu: Điều chúng ta nhìn thấy xảy ra trong đại dịch đó là việc cư dân phụ thuộc vào phương tiện nhiều như thế nào; đặc biệt là những nhân viên thiết yếu của chúng ta, đặc biệt là các cộng đồng Da đen và Latinx. Vì vậy, MBTA đã làm được một điều to lớn trong thời kỳ cao điểm của đại dịch là họ đã làm cho tất cả xe buýt miễn phí, bởi vì đó rõ ràng là điều an toàn nhất để làm. Việc này có nghĩa là mọi người không cần phải cà vé vào một bề mặt và tất cả tụ tập gần người lái xe. Điều đó cũng có nghĩa là xe buýt có thể đi nhanh hơn vì mọi người không phải lục túi để lấy thẻ hay tiền mặt hay bất cứ thứ gì, và tuyến xe buýt càng nhanh, bạn càng có thể đợi chuyến xe tiếp theo đến, thay vì bị dồn ép bên trong một đám đông.

Thật không may, họ đã ngừng điều đó vài tuần trước và đã quyết định bắt đầu thu tiền vé lại. Nhưng khi lượng hành khách giảm quá nhiều, họ sẽ không thể bù lỗ chi phí hoạt động thông qua việc thu tiền vé. Đây là thời điểm để thực sự suy nghĩ lại mọi thứ. Chúng ta đã từng chứng kiến ​​đại dịch phương tiện giao thông công cộng có lại ích công cộng rất lơn. Và vì vậy chúng ta cần bắt đầu tài trợ cho nó, tài trợ cho nó và đối xử với nó theo cách đó.

Lex Weaver: Suy nghĩ của bạn về đơn vị trị an, cảnh sát. Bạn ủng hộ những chính sách nào để giải quyết và sửa chữa những thiệt hại đã xảy ra?

Michelle Wu: Tôi đã đặt một đề xuất với Ủy viên Hội đồng Lydia Edwards và Ủy viên Hội đồng Julia Mejia sẽ chuyển hướng các cuộc gọi phản ứng khủng hoảng 911 khỏi cơ quan cảnh sát sàn một lực lượng an toàn cộng đồng không vũ trang. Họ sẽ được đào tạo và trong một lực lượng chuyên nghiệp hoàn toàn, nhưng được đào tạo trong tư vấn sức khỏe tâm thần, tư vấn sử dụng chất kích thích. Họ cũng có thể giải quyết các điểm dừng giao thông và các tình huống khác mà ngay bây giờ chúng tôi đang yêu cầu cảnh sát xuất hiện, nhưng nó không thuộc phạm vi chuyên môn của [cảnh sát]; nó không hiệu quả hoặc không hiệu quả và đôi khi dẫn đến những kết quả tàn khốc và chúng ta đã thấy điều đó ngay tại Boston.

Tôi tin rằng chúng ta cần có trách nhiệm giải trình nhiều hơn trong mọi phần của chính quyền. Ở Boston đã có một cuộc trò chuyện với Lực lượng Đặc nhiệm của thị trưởng và Hội đồng Thành phố về một hội đồng xét duyệt dân sự và các cách để có một số trách nhiệm giải trình độc lập. Tôi hoàn toàn ủng hộ việc tiếp tục với điều đó. Chúng tôi cũng chỉ cần nhận ra rằng bạn không thể chỉ có trách nhiệm giải trình ở phía sau mà không thay đổi cấu trúc cách chúng ta nghĩ về an toàn và chữa lành các tổn thương. Vì vậy, thực sự nhấn mạnh các nguồn lực vào khía cạnh y tế công cộng của chúng ta sẽ chuyển vai trò của những gì cảnh sát và cơ quan thực thi pháp luật có nguồn lực để làm.

Lex Weaver: Có điều gì mà bạn muốn công chúng biết về bạn mà tôi chưa hỏi không? 

Michelle Wu: Nếu bạn cần biết bất cứ điều gì về tôi, tôi là người chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ ứng cử chức vụ khi lớn lên. Tôi là con gái của những người nhập cư và tôi là đứa con lớn nhất. Bố mẹ tôi mới đến Mỹ, một năm trước khi tôi được sinh ra và vì vậy tôi đã thấy, từ khi tôi còn rất nhỏ, việc là một đứa trẻ phải phiên dịch cho bố mẹ bạn và hiểu rằng ngay cả những người trưởng thành ở cuộc sống của bạn phải đối mặt với những rào cản vô hình. Và [những rào cản này] đôi khi được thiết lập để ngăn cản những người nhất định. Ngày nay, với tư cách là một bà mẹ của hai cậu con trai, tôi thực sự cảm thấy cấp bách phải đảm bảo rằng chúng ta sẽ để lại thành phố tốt nhất có thể cho chúng và cho tất cả các bạn bè cùng trang lứa và thế hệ của chúng cũng như thế hệ sau.

Tôi tranh cử bởi vì tôi đã trải qua khó khăn và không thể bỏ qua các vấn đề khi bạn biết cảm giác bất lực và đặc biệt là khi bạn biết mức độ xa cách có thể xảy ra khi bạn cần sự giúp đỡ nhất và khi đó các dịch vụ được cho là phải có từ chính phủ.

Tôi chỉ kêu gọi mọi người hãy liên hệ với tôi. Đây là một chiến dịch nhằm nâng cao cuộc đấu tranh và ước mơ của mọi cộng đồng. Chúng tôi bắt đầu tương đối sớm so với khi mọi người thường khởi động chiến dịch của họ, vì chúng ta cần có thời gian để làm quen với các cộng đồng để nói về những ý tưởng lớn và có nhiều cuộc trò chuyện để hiểu kiểu thành phố mà chúng tôi muốn cùng nhau xây dựng. Đây là thời điểm hoàn toàn cần thiết để khám phá những gì Boston có thể là. Để thoát khỏi cuộc khủng hoảng này, chúng ta cần đảm bảo rằng mọi người đều có vai trò trong việc định hình tương lai của thành phố chúng ta.

 

Sign up to our montly newsletter on the most important social justice issues in boston right now.